Một người làm bảo vệ doanh nghiệp kể, cứ hàng ngày làm việc, ông phải “ngắm” hơn ba nghìn bộ ngực, hơn ba nghìn eo lưng, cặp đùi, thậm chí có khi phải khám xét chị em.
Gắn bó với nghề bảo vệ hơn hai mươi năm, ông D. kể rằng cty ông có hơn ba nghìn lao động, chủ yếu là nữ. Cứ mỗi ngày làm việc, ông phải “ngắm” hơn ba nghìn bộ ngực lúc công nhân vào, rồi “ngắm” hơn ba nghìn eo lưng, cặp đùi chị em lúc tan ca. Và ban đêm người ta đi ngủ thì ông lại cùng đồng đội “lang thang”…
Giải nghĩa cho điều trên, ông D. – bảo vệ một công ty giày cười nói: “Mỗi khi vào ca, 3.000 công nhân họ chỉ vào khoảng 30 phút, nghĩa là mỗi phút bọn mình phải nhìn vào 100 ngực để kiểm tra thẻ. Còn tan ca chỉ mất 15 phút, lại phải nhìn vào 200 chị em mỗi phút xem có biểu hiện giấu cái gì trong người không…”.
Khái niệm chung về nghề bảo vệ doanh nghiệp, ông D. “gói” lại là như vậy. Ông D. cho biết, làm ở ngành giày da chị em cũng hay tắt mắt mà “tinh vi” lắm, chỉ có điều toàn những thứ lặt vặt, từ cuộn chỉ hay băng dính bỏ lõi nhét vào trong bụng, miếng da quấn vào eo lưng hay đùi, keo chết rót vào lọ thuốc đau mắt, đến đôi giày cho vào cốp xe, cái gì lấy được là lấy. Khổ thế, đấy có vẻ như cũng là “thói quen”, ở nhà cái gì cũng thiếu, đến nhà máy nhìn tài sản ngồn ngộn ra đấy mà ngợp.
“Ngỡ rằng làm nghề này là “mạt” lắm rồi, chỉ những ai kém học kém hành mới chịu, nhưng va vào mới nghiệm ra rằng, nghề nào cũng cần phải giỏi cả”, ông D. ngậm ngùi. Rồi ông nói thêm: “Doanh nghiệp như một xã hội thu nhỏ, phần lớn công nhân chỉ trạc tuổi con mình, nhưng nhiều lúc mình ứng xử không khéo, các cháu nó chửi vuốt mặt không kịp cũng phải cố nhịn”. Lý do bị “chửi’ thì nhiều lắm, chị em đi làm muộn vào cổng không được: chửi!, đi vệ sinh tranh thủ tụ tập “buôn dưa lê” bị nhắc nhở: chửi!, táy máy “nhặt” đồ của công ty bị phát hiện cũng… chửi.
Mà cái nghề này, việc gì cũng đến tay, ngoài nghiệp vụ an ninh trật tự, ngộ nhỡ có chị em công nhân ốm ngất… đã có bảo vệ “khiêng” đi cấp cứu. Hàng xuất nhập kho lúc cao điểm, thiếu người bốc vác… đã có bảo vệ. Thậm chí vợ con giám đốc thèm ăn đột xuất… gọi bảo vệ. Nếu chẳng may những khi ấy xảy ra cháy nổ, trộm cắp hay ẩu đả trong nhà máy thì việc quy trách nhiệm đầu tiên… chính là bảo vệ.
Có lần trực ca với một đồng nghiệp tên là T., giữ một công nhân ăn cắp, đầu tiên cô này còn mồm loa mép giải không chịu cho kiểm tra, đến khi ông T. phải mời một cán bộ nữ ra khám, lòi ra tang vật giấu trong… đũng quần. Lúc này cô nàng mới chịu nhẹ giọng: “Tha cho em, cùng đồng bào mình cả”. Nghe thế ông T. buột miệng: “Đồng bào có ra đồng bào đâu mà đòi tha…”, nhắc lại chuyện này ông D. phì cười.
Theo ông D., thông thường nếu phát hiện công nhân vi phạm nhỏ, khéo cho được đôi đường là sử dụng họ làm “đặc tình”, họ vừa đỡ mất việc mà mình cũng nhàn, dựa vào mạng lưới ấy mà kiểm soát và điều hành, chứ chỉ khám xét thôi thì không đủ. “Một lần cơ sở báo, chúng tôi kiểm tra thấy một nữ công nhân quấn da vào người, lập biên bản xong báo cáo giám đốc công ty, ai ngờ ông ấy làm khốc liệt mời công an phường vào. Cô này về bị nhà chồng gằn hắt, lại xấu hổ nên uống thuốc sâu tự tử, may mà không chết…”. Nghĩ lại ông D. cứ thấy day dứt, giả như cô công nhân ấy chết thật thì không biết sự thể thế nào, làm bảo vệ đôi khi cũng phải lăn tăn thế.
Nguồn Công việc bảo vệ của doanh nghiệp nhiều chuyện buồn vui
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét